Những Câu Chuyện Hạt Giống Tâm Hồn Hay Nhất

“Hạt giống trung khu hồn” với những câu chuyện được chọn lọc từ những đầu sách trong vô số năm qua. Sách được bố trí theo các chủ đề: ý chí – nghị lực, quý giá thử thách, cầm đổi ánh mắt cuộc sống, bài học chấp nhận, tha thứ, phép mầu của yêu thương, cho đi là còn mãi, thừa lên nghịch cảnh, thất bại là điều bình thường, đừng khi nào từ quăng quật ước mơ và chân lý cuộc sống.

Bạn đang xem: Những câu chuyện hạt giống tâm hồn hay nhất

10 mẩu chuyện “Hạt giống vai trung phong hồn” fanbangparty.com chọn lọc có sự đa dạng và phong phú và phong phú và đa dạng về đề tài. Những câu chuyện đều nhấn mạnh vấn đề đến lòng tin vượt lên, chiến thắng nghịch cảnh với chiến thắng bản thân mình.

Bạn đọc có thể bắt gặp câu chuyện của bao gồm mình, của rất nhiều người bao phủ hay đông đảo người hoàn toàn xa lạ… để rồi suy ngẫm, chiêm nghiệm, mày mò và tìm thấy điều ý nghĩa sâu sắc nhất cũng giống như tìm thấy câu châm ngôn cho cuộc sống đời thường của mình.

Bộ trang bị của ba

Lúc nhỏ, cỗ đồ bố mặc luôn khiến tôi thấy sượng sùng. Tôi mong ba ăn mặc giống mấy vị bác bỏ sĩ, mức sử dụng sư chứ không như cách tôi trông thấy ba vào đều sáng lanh tanh khi bố thức dậy mau chóng để chiên trứng cho tôi và mẹ.

Ba ưa mặc chiếc quần jeans cũ mèm, với phần đông dấu dao nhíp làm việc đũng quần, và chiếc áo vải vóc với thật các móc khóa, gài đầy đủ thứ cây bút viết, thuốc lá, mắt kính, cờ-lê, tuốc-nơ-vít ở những túi. Giầy của ba là loại bao gồm mũi bởi thép, rất khó cỏi ra phải tôi thỉnh thoảng cỏi giầy giùm ba mỗi khi ông đi sửa thiết bị lạnh về. Mà nghề nghiệp của cha cũng làm cho tôi thấy xấu hổ kinh gơm.

*
Xem giá bán bán

Tuy vậy, bởi vì hãy còn là con nít nên tôi thường lén vào phòng ba, bắt chước mặc đồ gia dụng của bố và săm soi trước gương. Trí tưởng tượng của tôi đổi thay áo tía thành áo choàng của vua, và dây thắt lưng thành bao súng của lính. Tôi thường xuyên mặc áo lót của bố đi ngủ. Thiết yếu nhờ loại mùi những giọt mồ hôi quen thuộc trên cổ áo bố mà tôi trấn át được nỗi sợ hãi bóng buổi tối của mình. Nhưng mang đến mấy năm vừa mới đây tôi ban đầu ước chi tía bán quách mớ quần jeans đi để đổi lấy quần kaki và thay phần nhiều đôi giầy cổ lỗ SĨ bằng giầy đế phẳng thích hợp thời trang hơn. Tôi cũng thôi ko mặc đồ cha khi đi ngủ. Và ở đầu cuối thì mơ về một người phụ vương khác.

Tôi đổ lỗi đến cách ăn mặc của bố đã gây ra những thảm bại trong đời mình. Lúc bị bầy con trai bắt nạt, tôi cầu mong muốn chúng nhìn thấy ba đội nón cao bồi, cỏi trần cùng dẫn chó đi dạo. Tôi cảm nhận như đàn con gái cười cợt nhạo tôi bởi thấy cha tôi sở hữu đôi giày đen xì trường đoản cú xén cỏ. Gia đình đàn nó thuê người khác giảm tỉa bãi cỏ (tôi tin chắc hẳn rằng họ ăn mặc cũng đẹp nhất hơn ba tôi); trong những khi ba tụi nó thư thả dạo du thuyền bên trên vịnh, diện áo len ấm màu xoàn chanh và đi giày xăng-đan đắt tiền.

Ba chỉ mua gồm hai bộ đồ quần áo vét trong đời. Cha thích ăn mặc sao cho dễ chịu và thoải mái để hoàn toàn có thể dễ dàng chui xuống gầm xe. Núm nhưng, vào trước thời điểm ngày kỉ niệm hai mươi năm ngày cưới của cha mẹ, ba cùng tôi tới tiệm Sears – cửa hàng quần áo khét tiếng trong vùng. Suốt buổi trưa ba test hết bộ này đến cỗ kia. Từng bộ, cha đều bước đến trước gương, mỉm cười cùng gật đầu, hỏi giá chỉ rồi lại đi tìm kiếm bộ khác. Có lẽ ba thử đến cả chục bộ trước lúc lái xe sang 1 cửa hàng áp dụng chính sách ưu đãi giảm giá và mua ngay lúc này một cỗ mà chẳng rất cần phải thử. Buổi tối hôm đó, bà mẹ tôi mãi xuýt xoa là bà chưa từng thấy người lũ ông nào đẹp nhất trai hơn thế.

Song, hôm ba mặc bộ đồ quần áo ấy đi dự lễ phát thưởng lớp 8 của tôi thì tôi cầu gì ba ở nhà còn hơn. Sau sự kiện (tôi được chọn là học viên Uu tú toàn diện), ba vừa thay cỗ đồ bạc màu vừa khen ngợi kết quả của tôi. Khi bố vào ga-ra để rửa xe, tôi tấn công bạo nói không còn với ba về điều bị coi như không đúng trái đang sỉ nhục tôi ở tuổi 14.

– nguyên nhân ba không ăn diện “tử tế” như ba của mấy anh bạn con? – Tôi hóa học vấn.

Xem thêm: Top Sản Phẩm Xịt Chống Nhiệt Cho Tóc Khỏi Nhiệt Tresemmé Keratin Smooth Với Dầu

Ba sửng sốt chú ý tôi với góc nhìn đau buồn, cầm cố tìm câu trả lời. Rồi trước lúc đi khuất vào ga-ra cha nói:

– bố thích bộ quần áo của mình.

Đến khi chính chắn hơn, tôi nghiệm ra rằng đàn con gái kị né tôi không hẳn vì tía tôi, mà bởi vì tôi, nam nhi của ông. Tôi nhận thấy câu nói của cha tối hôm đó ví dụ hàm ý là: “Có hồ hết thứ đặc biệt quan trọng hơn áo quần bên ngoài; và tía không thể tiêu dùng đồng xu như thế nào cho phiên bản thân bởi vì con nên nhiều thứ”. Tía chẳng yêu cầu nói thêm lời nào, nhưng tôi phát âm ba mong muốn nói: “Ba hy sinh để cuộc sống con sau này sẽ tương đối hơn cuộc đời ba”

Lễ xuất sắc nghiệp trung học tập của tôi, cha đến dự trong bộ đồ quần áo mẹ mới tậu hồi sáng sớm. Thiếu hiểu biết sao cha có vẻ cao nhòng đẹp trai và bệ vệ hơn các ông tía khác. Khi bố đi ngang, họ dường lối cho tía – đương nhiên không đề xuất vì bộ đồ áo mà do con bạn ba. Phân biệt sự sáng sủa trong vóc dáng đường hoàng và niềm từ bỏ hào trong đôi mắt ba, các bác sĩ và qui định sư đối xử với tía thật lịch sự và trân trọng. Tiếp đến về nhà, bố cất ký cỗ đồ bình bình nhất của tiệm Sears ấy vào tủ. Và mãi cho đến lễ tang của ba, tôi không khi nào trông thấy nó một lần nào nữa!

Tôi ko biết tía đã mặc vật gì khi mất. Nhưng khi ấy ba đang làm việc nên ắt hẳn là cha đang mặc bộ đồ thích thú của mình. Điều đó an ủi tôi nhiều lắm. Bà mẹ định tẩm liệm tía trong bộ quần áo của tiệm Sears, tuy thế tôi thuyết phục bà bầu gỏi mang lại nhà tang lễ chiếc quần jeans cũ, dòng áo vải cùng đôi giầy sờn mép của ba.

Buổi sáng hôm tang lễ, tôi mang dao nhíp đục lỗ trên dây thắt lưng của bố cho nó vừa cùng với eo mình. Xong, tôi mặc bộ đồ tiệm Sears của cha vào. Thu hết can đảm, tôi chú ý mình vào gương. Đó! quanh đó bộ đồ, dáng vẻ tôi mới nhỏ dại bé và tầm thường làm sao. Một đợt nữa, như thời thơ ấu, bộ đồ quần áo lại lùng thùng trùm lên thân hình gày gò nhom của tôi. Mùi của tía lại phả lên mơn trót lọt khuôn mặt tôi, nhưng quan trọng nào yên ủi tôi được. Tôi không kiên cố lắm về vóc bạn của tía – tôi đã không còn là thằng nhỏ bé nông nổi từ tương đối lâu rồi. Đứng lặng trước gương, nước mắt dưng trào, tôi cố tưởng tượng ra “mình sẽ ra làm sao trong quãng đời sau này” – hồ hết ngày tôi sẽ khủng lên trong bộ quần áo của ba.

Lời nhắn giữ hộ muộn màng

Hãy trân trọng tình yêu vị tình yêu sẽ trường tồn ngay cả khi sức mạnh ngàn vàng của doanh nghiệp không còn nữa.

– Og Mandino

Một đàn ông trai trẻ phạm phải căn bệnh hiểm nghèo cùng mọi phương thuốc chữa trị gần như vô hiệu đối với bệnh tình của anh. Anh âu sầu khi cho rằng mình hoàn toàn có thể qua đời bất kỳ lúc nào phải anh hay giao với tất cả mọi người và giam bản thân trong đơn vị suốt ngày. Tuy thế cuối cùng, chán cảnh tù bí và có lẽ rằng muốn thoát ra khỏi nỗi bi lụy, u ám và mờ mịt của chủ yếu mình, anh quyết định xuống phố một lần.

Khi đi ngang một tiệm chào bán băng đĩa nhạc, đàn ông trai bất giác đưa mắt nhìn vào. Tiệm chào bán băng thon nhưng thoáng mát và cách trình bày khá đơn giản, dễ dàng chịu. Người bán hàng là một cô gái chắc hẳn rằng chỉ trạc tuổi anh. Trong một thoáng, anh xúc cảm như cả chũm giới trọn vẹn tan biến, chỉ với mình anh với cô gái. Anh tiến đến trước khía cạnh cô nhưng mà không chú ý gì khác.

Cô gái ngước quan sát anh, mỉm cười với hỏi:

– Anh đề nghị mua đĩa nhạc gì?

Và khoảng thời gian ngắn ấy, anh biết rằng trực giác mình không sai: sẽ là nụ cười đẹp tuyệt vời nhất trên đời nhưng mà anh từng thấy. Anh khiếp sợ trả lời:

– Tôi… tôi ao ước mua một đĩa nhạc.

Rồi anh chọn 1 đĩa với trả tiền mang lại cô gái.

– Anh có muốn gói đĩa nhạc này lại không? – cô nàng hỏi, vẫn với niềm vui trong sáng sủa ấy.

Kể từ thời điểm ngày ấy, mỗi ngày, anh đều ghé qua cửa tiệm và tải một đĩa nhạc. Lần nào cô gái cũng gói lại mang đến anh thật cẩn thận. Anh mang mẫu đĩa về và cho vào tủ mà lại không một lần kéo ra nghe. Anh đến thiết lập đĩa nhạc chỉ cần muốn chạm chán cô gái buôn bán hàng. Mặc dù rất mong ngỏ lời mời cô đi chơi nhưng vày quá nhút nhát bắt buộc anh quan yếu lên tiếng. Bà bầu anh trong khi biết chổ chính giữa sự của nam nhi nên khuyên nhủ anh hãy cứ thử mạnh dạn một lần.

Ngày hôm sau, thu hết can đảm, anh để một mảnh giấy có ghi số năng lượng điện thoại của bản thân mình lên quầy rồi bước vội ra ngoài…

Ngày mon trôi đi, mang lại một hôm, chuông điện thoại cảm ứng nhà anh réo vang, mẹ anh nhấc điện thoại. Đầu dây bên đó vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ. Đó là cô bé ở tiệm chào bán băng đĩa hôm nào. Bất ngờ cô gái nghe tiếng nghẹn ngào xen lẫn giờ nấc của tín đồ mẹ: