TÔI MUỐN BIẾN MẤT KHỎI THẾ GIỚI NÀY

Đôi khi, tôi buông suy nghĩ, trường hợp mình biến mất trong một năm thì sao nhỉ? Không nhọc lòng đến công việc. Không bận tâm chuyện học tập hành. Không bận tâm những mối quan hệ xung quanh. Không nhọc lòng liệu hàng ngày mình cần viết bao nhiêu bài, chấm dứt xong deadline chưa hay buộc phải gồng mình lên nghĩ ý tưởng phát minh này nọ rồi đổi mới một mớ thành hiện thực.

Bạn đang xem: Tôi muốn biến mất khỏi thế giới này


Nhưng lúc tôi nhận thấy mình mệt, tôi biết rằng bao bọc mình, bạn ta cũng mệt. Bằng hữu mình mệt. Đồng nghiệp mệt. Tín đồ lạ mệt. Bố mẹ mệt với sự căng thẳng của bố mẹ nhiều thời gian gấp bội lần sự căng thẳng mệt mỏi mà tôi đã trải qua. Rồi tôi thấy bản thân ích kỷ. Sinh sống chỉ biết nghĩ cho chính mình thôi.
*

Ngồi vào tiệm cà phê sách, thằng bạn hỏi tôi, tín đồ trẻ lạc lõng nhất là lúc nào. Tôi vấn đáp rằng bọn họ lạc lõng nhất khi họ không tồn tại mục đích sống. Hằng sáng mai thức dậy, họ lừng chừng mình đề nghị làm gì, sống và cống hiến cho lý tưởng nào. Khi không tồn tại mục đích, họ thiếu cồn lực hành động. Y như việc bọn họ bước vào một khu rừng rậm rạp, một mê cung không phiên bản đồ, một là chúng ta sẽ bước đi trong vô vọng, hai là họ đang ngồi đó và chờ phép màu xảy ra. Con bạn ta lạc lõng là khi họ mất điểm tựa. Bọn họ mất định hướng. Họ xúc cảm họ tiến công mất tất cả.
Mệt mỏi cho như một ngọn gió, cuốn trôi lòng tin và phần đông năng lượng. Tôi hỏi anh em mình các lần ra đi rồi trở về: "Cậu có niềm hạnh phúc không?" chúng ta đáp "căng thẳng và áp lực lắm". Tôi thừa nhận ra cuộc sống đời thường xung xung quanh mình không thể vui nữa.
Ý niệm của tớ về một cuộc sống đáng ao ước là buộc phải hạnh phúc. Chi phí không đề nghị nhiều nhưng mà tinh thần luôn phải đủ đầy, trọn vẹn. Tôi điện thoại tư vấn điện về cho thân phụ mẹ, họ luôn luôn hỏi cuộc sống thường ngày của tôi ra sao, nạp năng lượng uống như thế nào chứ chưa bao giờ hỏi tôi kiếm được bao nhiêu tiền. Bố mẹ bảo tôi bắt buộc chăm chút học tập chứ đừng nghĩ mang lại chuyện thương sớm sủa. Rồi tôi dấn ra, ngay cả phiên bản thân còn chưa lo được thì còn đâu vai trung phong trạng nghĩ cho chuyện tình cảm. Thiếu hụt oxy new chết chứ thiếu tình nhân vẫn hoàn toàn có thể sống tốt. Nhiều lúc, 1 mình còn tự do thoải mái và phấn kích hơn.
Với đậm cá tính của tôi, tôi sẽ không còn để mỗi ngày của chính mình trôi qua trong vô nghĩa. Đôi lúc, stress đến thật bất chợt. Tôi bảo với anh bạn rằng nhà văn không phải tuyệt vời để viết ra đa số thước văn trả hảo. Riêng bản thân tôi cũng có rất nhiều thiếu sót. Và nếu một tác phẩm rất có thể khiến bạn vui thì không chắc bạn viết ra nó đã là một người hạnh phúc. Tôi từng bệnh kiến ít nhiều nhà văn sinh sống trong đau khổ nhưng bé chữ của họ lại rộn ràng, đầy sức sống. Ý niệm hạnh phúc của nhà văn dễ dàng là được nhìn thấy sự biến hóa của độc giả sau khi dứt xong item của họ.

Xem thêm: Những Điều Nghịch Lý Trong Cuộc Sống Đáng Suy Ngẫm Của Kent Keith


Tôi vô cùng sợ cảm hứng cô solo nhưng đơn độc là cần thiết với một bạn viết thì tôi sẵn sàng cô đơn để con chữ đi sâu vào lòng chúng ta đọc.
Tôi cũng sợ căng thẳng mệt mỏi nhưng nếu căng thẳng là quan trọng với một tín đồ viết thì tôi chuẩn bị sẵn sàng mệt mỏi liên tục để bạn dạng thân rất có thể đồng cảm hơn với thế giới xung xung quanh mình.
Bầu trời không tính kia còn rộng, bạn và tôi hãy bước thoát ra khỏi vùng bình an để cảm thấy mình sẽ thật sự sống.
Nhìn tín đồ ta niềm hạnh phúc bên nhau, các bạn ghen tỵ chứ? gồm chứ. Nếu lúc đó, các bạn đang đơn độc, đã bất hạnh, bạn muốn giày vò và cấu xé cả cầm giới, bạn muốn đập phá và hô hét lên.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống thường ngày tốt đẹp hẳn lên cơ mà? Thì bạn phải trải qua đầy đủ lần mệt mỏi. Để chúng ta thấy hạnh phúc tương tự như thành công, là hành trình dài chứ chưa phải điểm đến. Niềm hạnh phúc và thành công không tự nhiên và thoải mái sinh ra mà phải qua một quá trình nỗ lực, cùng hãy đừng hướng đến việc phát triển thành một người niềm hạnh phúc và thành công, bởi càng nhắm đến, thì các bạn lại càng trượt ngoài nó.
Một năm qua chưa đến trường, tôi thừa nhận thấy cuộc sống của mình có tương đối nhiều thay đổi. Tôi không được ngủ ngơi. Ngược lại, áp lực đè nén lại các hơn. Căng thẳng và gánh nặng trọng trách lớn hơn. Dẫu vậy tôi cảm thấy mình sẽ thực sự sống. Vày tôi được thiết kế những điều ý nghĩa. Bao gồm một vài buổi giao lưu của mình biến hóa suy nghĩ về của người khác theo hướng tích cực và lành mạnh hơn. Và tôi thừa nhận ra, ở bất kể lúc nào, một tính từ không mấy đẹp đẽ như ""mệt mỏi"" lại rất có thể vần xoay xem xét con fan để chúng ta tiến mang lại gần hơn giá bán trị của sự cho đi.
Tôi chưa lúc nào dám nói "con mệt nhọc mỏi" với thân phụ mẹ, bởi trưởng thành và cứng cáp là thời điểm tôi nhận thấy không phải bao giờ cũng có thể nhõng nhẽo với người thân như lúc mình còn nhỏ.Thế rồi, từ khi nhấn ra bạn dạng thân phải bao gồm trách nhiệm, tôi biết rằng mình cũng cần phụ trách cho sự căng thẳng mệt mỏi này, để dấn ra, khi mệt mỏi đủ rồi, nỗ lực đủ rồi, thành quả này chưa đến thì sẽ sở hữu những thứ tuyệt vời khác đến.Chẳng đề xuất như vậy là tuyệt vời và hoàn hảo nhất hay sao?