Người Ngựa Ngựa Người Nguyễn Công Hoan

Nhà văn Nguyễn Công Hoan công ty văn cùng với truyện “ngựa” đầu năm Canh Ngọ

TTH - Truyện "ngựa" ấy mang tên "ngựa fan và bạn ngựa", tác phẩm ở trong phòng văn lừng danh Nguyễn Công Hoan đã được in trong vô số tuyển tập. Đây là trong số những truyện ngắn xuất sắc, biểu lộ rõ phong thái "truyện ngắn Nguyễn Công Hoan" đề xuất đã hai lần được lấy có tác dụng tên các tập truyện ngắn của ông. (Lần đầu, bởi vì nhà xuất bản mai lĩnh xuất phiên bản năm 1934 với lần trang bị hai do nhà xuất bản văn học tập in năm 1988).

Bạn đang xem: Người ngựa ngựa người nguyễn công hoan


*

Nguyễn Công Hoan cùng tập truyện ngắn của ông. Ảnh: Internet

Đêm ba mươi, gồm mấy ai phát xuất và tất cả khách làng nghịch nào lại đi kiếm “món hàng” ấy vào tầm khoảng thiên hạ cúng các cụ tổ tiên. Vậy mà người ta vẫn phải ra ngoài đường kiếm miếng ăn! nhì kẻ nghèo thuộc đường chạm mặt nhau như là việc tất nhiên chứ chẳng yêu cầu do nhà văn chuẩn bị đặt. Ông chỉ khéo gửi nhân vật dạo quanh khắp phố phường Hà Nội, để họ dần dần tự thể hiện tính cách và thực trạng của mình.

Xem thêm: Cách Xem Dung Lượng Ipad - Kiểm Tra Dung Lượng Icloud Trên Iphone Ipad


Anh phu xe từ trên đầu đã sớm giành được thiện cảm của fan đọc vị cảnh ngộ thật đáng thương: “Anh ấy vừa mới nhỏ dậy, một trận gầy tưởng mười mươi chết, bởi vậy không những mất một thời gian kiếm tiền vào tầm cuối năm, mà từng nào tiền tích góp trong bấy lâu, sạch sẽ sành sanh cả”. Vậy nhưng mà “từ chiều mang đến bây giờ, anh ấy new được tất cả hai hào chỉ!”. Còn cô ả “ăn sương” thì vốn quen ngụy trang bằng son phấn cùng tỏ tình đưa dối, buộc phải thoạt áp sạc ra dáng một bà quý phái, kênh kiệu nhưng mà keo kiệt; anh phu xe đòi một giờ 6 hào, chỉ trả 2 hào; sau khoản thời gian lòng vòng hết phố này quý phái phố khác, mặc dù trong túi ko một xu bám túi vẫn khéo lừa được anh phu xe: “Anh có hào lẻ không, đến tôi vay mượn mấy hào, chốc nữa tôi giả cả đồng mang lại tiện”. Vớ được nhì hào của anh phu xe, “bà khách vào hiệu, mua gói dung dịch lá, bao diêm, còn tiền cài đặt cả hạt dưa để cắn”. Xem bí quyết cô ả định “trả tiền” mang lại anh phu xe về sau thì không hẳn cô đã gồm ý lừa gạt; cô hy vọng sẽ gặp gỡ “khách” rồi sẽ có tiền; còn anh phu xe, dù đang biết bà khách hàng là gái giang hồ, vẫn hi vọng càng kéo nhiều giờ, càng thu được nhiều tiền với mơ tưởng: “Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, ngừng rồi, ta đánh bát phở tái, rồi sở hữu cho con cái bánh ga tô mang lại nó mừng. Vợ ta nghe thấy vào túi ta bao gồm tiền, thì chắc hẳn hớn hở, thấy ta có tác dụng lụng vất vả nhằm kiếm tiền nuôi cả nhà, tất là yêu quý ta lắm”.
Cho mang đến quá tiếng giao thừa và khi cô ả thú thực không có tiền trả, dọa chuyển lên sở Cẩm cô cũng không sợ; cô ta xin được gán phu la, áo, đồng hồ thời trang thay nợ thì anh nổi cáu: “Tôi lấy để làm ma mẹ tôi à?”; đến nắm thì cô đành xuất chiếc “vốn từ có” ra: “Thôi thì anh kéo tôi ra vị trí kín, vắng, anh ý muốn bắt tôi gì, tôi xin chịu”! Anh phu xe thật thà ko hiểu, buộc cô ả yêu cầu giải thích: “Nghĩa là chỉ bao gồm với tôi thôi, thì bạn tôi đây, anh muốn làm gì, tôi cũng bởi lòng”. Cô mong mỏi tỏ ra mình chưa phải là người lừa lọc, ăn uống quỵt, nhưng anh phu xe pháo lại chứng tỏ mình là người dân có nhân cách, cương quyết không đồng ý cách trả nợ của cô. (Thoạt đầu, anh bảo là “cô đổ căn bệnh cho tôi thì tôi bỏ bà mẹ tôi”, tuy vậy khi cô khai rằng bắt đầu khám căn bệnh hôm qua, anh vẫn chỉ nhất định “mời cô xuống xe đến tôi về, với xin cô tiền xe”!). Đến nước ấy thì cô chỉ bao gồm cách lừa anh, vào cửa ngõ trước một “nhà săm” hỏi vay chi phí rồi chuồn ra cửa ngõ sau. Vậy là anh không chỉ là phải kéo xe ko công suốt đêm giao thừa mà hơn nữa mất cả nhì hào tìm kiếm được hồi chiều! Khi biết rõ cơ sự này, “anh xe pháo choáng người, như nghe giờ sét đánh... Nghiến răng, cau mặt lủi thủi ra hè...móc túi lấy bao diêm đốt vía...”. Cùng lúc ấy, “Tiếng pháo xin chào xuân nối đuôi nhau đùng đùng, toạch toạch...”.
Tác giả đã kết mẩu truyện như thế, chẳng đề xuất một “lời bình” nào mà vẫn làm người phát âm xót xa thương cảm cho định mệnh lớp fan nghèo cùng con đường trong xóm hội cũ.
Từ ngày ấy, 84 năm đã qua. Thôn hội thay đổi và tất yếu cảnh “ngựa người người ngựa” cũng đã khác trước. Lớp “ngựa người” nghèo nhất bây chừ cũng bao gồm chiếc xe đạp thồ, khá hơn thế thì xe hon-da ôm, giàu nữa thì lái tắc-xi. Lớp “người ngựa” thì lắm chiêu trò giả dối hơn, chính là chưa kể các “ả” có gan lột sạch mát tiền bạc, đồ trang sức quý của những chàng trai dại gái!
Cầu mong mỏi năm liền kề Ngọ này, chiến dịch “bài trừ tệ nạn buôn bản hội” được triển khai liên tục và bao gồm kết quả, đôi khi nền kinh tế thoát khỏi suy thoái, việc sale mở mang, tạo ra thêm các việc làm cho nam con gái thanh niên, chế tạo ra nhiều thời cơ để phần lớn “người ngựa” được quay trở lại làm NGƯỜI!