NGÔI NHÀ MA ÁM 3

Mọi người lúc này còn không thấy được khía cạnh nước, tự dưng Bạch Khai nói vậy khiến tôi vô cùng hoang mang. Tôi bé dại giọng hỏi hắn, rốt cuộc là cái gì ở vào nước vậy? Bạch Khai liếc ánh mắt xung quanh, thấy không có gì mới tiếp tục đi theo bạn dẫn đường. Xem ra là ko tiện nói.Sau khi tới cạnh thuyền, người dẫn đường lập tức đi về. Tôi không gấp lên thuyền mà ngồi xổm xuống nhìn kỹ mặt nước. Trái nhiên là có gì đó. Bao quanh thuyền nổi lơ lửng không ít thuyền giấy! Thuyền giấy này so với bình thường lớn rộng nhiều, xem qua cũng đề xuất đến 1m. Hẳn là dùng loại giấy đặc biệt để làm, trông hết sức cứng cáp, nhưng đột nhiên thấy một chiếc bóng trắng, làm cho tôi thấy không thoải mái và tự nhiên lắm. Tôi đơ mình nghĩ, chuyện gì đây? Đây là một đái quỷ đang ngồi? Tiểu quỷ này cùng cấp bậc với đồng nam giới đồng nữ chôn cùng người chết ư?

Bạch Khai nhíu mắt nói, quả giống với quan tâm đến của tôi, khu vực này đã bị “vấy bẩn”. Thiếu trọng điểm nhãn, anh không phải muốn tới thuyền tuyệt sao? bỏng chừng chính là chiếc này, một hồi đi vào phải để mắt tới kĩ càng. Nói rồi hắn đứng vị trí số 1 lên thuyền, lòng tôi thời gian này ban đầu có vài ba phần bất an. Thuyền này là địa điểm an táng? sợ hãi rằng có vào mà ko có ra.Bạn vẫn xem: Game khu nhà ở Ma quái ác (Phần 3)

Phía trên boong tàu xuất hiện một người, ăn mặc rât giống những người dân trước. Người đó bước tới, không nói lời nào mà chỉ khoa chân múa tay tỏ ý mời. Tôi nhân tiện cũng reviews xung xung quanh một chút, thuyền này sẽ không mới lắm. Tất cả lẽ lão già tê cũng chẳng nhiều tiền như tôi nghĩ. Tuy nhiên nó rộng hơn so với khi nhìn bên ngoài, hẳn là đã dỡ bỏ ít đồ tô điểm không đề nghị thiết.

Từ boong tàu vòng qua thấy một lối vào vùng thuyền, trong khoang thuyền lúc này lại không đốt đèn, chỉ có một ngọn trường Minh nhỏ dại chiếu sáng khiến cho cảnh đồ cứ lây lất dị thường, càng đi vào sâu càng không tài nào nhìn rõ được thiết bị gì. Khoang thuyền này chắc chắn đã bị đụng chạm qua, nhìn đến đâu cũng là 1 mảnh trống trải.

Tuy thấy không rõ mà lại nếu đoán không lầm thì bên trong hẳn là chính là quan tài cùng thi thể của ông lão. Nghĩ mang đến trong phòng này đang xuất hiện xác chết, tôi tuy không sợ cơ mà vẫn ko thể ham mê ứng nổi cần lấy một điếu thuốc ra định châm. Bạch Khai lập tức ngăn lại, anh ta nói, lúc này vẫn không phải ánh sáng, nơi này lúc đầu không đốt đèn hẳn là chứa huyền cơ gì đó.

Không thể hút thuốc, tôi đành bắt buộc đứng canh ở cửa, cũng may bên ngoài có ánh trăng mờ mờ, khiến cho lòng tôi an ổn hơn đôi chút. Hai cửa hàng chúng tôi cứ thế ngây người chờ đợi một lúc lâu, vậy mà lại không thấy kẻ làm sao xuất hiện. Tôi gồm chút sốt ruột, trộm nghĩ lễ tang này chỉ mời một mình tôi đến dự thôi ư? Cmn, lão già này ý muốn cho tôi biết ông ta chết thế nào à?

Đang nghĩ lung thì tự nhiên có vài bạn từ vùng thuyền bên ngoài tiến vào. Mấy người này đi không phát ra chút giờ động, miệng câm như hến, lúc đi lướt qua tôi gương mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào. Tôi đếm sơ qua, khoảng bảy tám người. Nhưng địa điểm này lại quá tối, tôi cũng không tìm kiếm thấy Tần độc nhất vô nhị Hằng. Bạch Khai hình như cũng sẽ tìm hắn, và có vẻ như cũng không thấy.

Bạn đang xem: Ngôi nhà ma ám 3

Những bạn đi vào kia đều rất ăn uống ý, đứng ở vùng thuyền mặt kia, một lúc lâu vẫn không thấy ai nhúc nhích. Bạch Khai tiến đến chúng tôi nói, tiểu Khuyết, lát cậu phải cố chịu đựng, mọi thứ đều nhờ cậy cậu đấy. Đừng làm lỗi chuyện.

Hắn nói ko rõ ràng làm tôi rất hoang mang. Mới vừa hé miệng định hỏi lại thì Bạch Khai đã duỗi tay nhét vào miệng tôi thứ gì đó, rồi thấp giọng, ngậm lấy, lát nữa phải tìm cơ hội để nhét vào miệng lão già mặt kia. Tôi lập tức biết hắn mang đến tôi ngậm thứ gì. Mẹ nó đó là vật còn sống!

Tôi rất khó tưởng tượng cảm giác lúc này, nước miếng không ngừng chảy ra, cũng ko thể nhổ được. May mắn con chim lăn lộn trong miệng tôi một hồi liền bất động. Tôi ép mình dời đi sự chú ý, tự lừa mình rằng trong miệng chỉ là cái bật lửa mà thôi.

Xem thêm: Ốp Lưng Oppo F1S, Bao Da Oppo F1S, Dán Kính Cường Lực, Phụ Kiện Oppo F1S Giá Rẻ

Cứ như vậy gần bốn, năm phút trôi qua, đèn tự nhiên sáng lên. Mặc kệ thứ ở vào miệng, tôi theo bản năng tìm Tần Nhất Hằng vào đám người cơ thêm lần nữa. Thế nhưng lại tìm đến thế nào cũng ko thấy bóng dáng hắn. Đám người này ngược lại khuôn mặt lạnh như tiền, hệt mấy người trong nhà ông lão vài hôm trước. Không biết là tôi sinh ảo giác, tốt họ quả thực có gì đó âm tà vào lòng.

Đèn tỏ một lúc lâu, cảnh tượng trong khoang thuyền đều được nhìn rõ ko sót gì. Quả nhiên giống với suy đoán của tôi, vị trí kia đúng là sẽ bày một cỗ quan liêu tài. Bây giờ quan tài sẽ mở mà lại tôi lại không thấy thi thể ông lão đâu. Ngẫm lại, việc nhét bé cuốc vào miệng thi thể bây giờ không nên là chuyện cmn quá bất khả thi sao?

Phía sau quan tài là một linh đường bày trí đối kháng giản, ko vòng hoa, không đồ cúng, chỉ là một cái bàn vuông nhỏ cao hơn quan tài một ít. Phía sau cái bàn nữa là miếng vải vóc đen bít khuất khía cạnh tường, cũng chẳng có gì trên đó, nhìn chung cứ như một cái rèm sảnh khấu. Cách phối trí này so với thường dân đơn vị nghèo còn lose xa. Bên trên bàn có hai ngọn ngọn nến chưa thắp. Giữa nhì cây nến là một tấm di ảnh. Hẳn là chụp lúc ông lão còn trẻ, nhìn rất khỏe khoắn, tinh thần rất cao. Tuy nhiên khi nhìn kĩ lần nữa, tôi giật nảy, người lạnh ngắt như ai xối cả chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống. Chính vì người trên di ảnh chính là Viên Trận!!!

Ông lão này thế và lại là Viên Trận? Vậy thi thể trong quan tiền tài cũng là Viên Trận ư? Gã đó ko phải đã chết vào từ đường từ sớm rồi sao? Thi thể hắn cả tôi và Tần Nhất Hằng đều đã tận mắt nhìn thấy cơ mà. Tôi giữ không nổi bình tĩnh, theo bản năng vọt đến mặt quan tài coi thử nằm trong đó rốt cuộc là ai. Tuy thế nhìn kĩ, thi thể vẫn là của ông lão, vẫn với chiếc mũ thường ngày, trừ song mắt nhắm nghiền còn lại đều không hề khác người sống một chút nào. Tôi lui về phía sau, chân mềm nhũn. Dễ thường ông lão này thiệt sự là Viên Trận sao? Vậy xác chết trong từ đường là ai? Cứ mang lại là lúc ấy chúng tôi nhìn lầm thì Viên Trận cũng ko phải là cái bộ dạng này. Mẹ nó là ông của Viên Trận thì còn dễ tin. Gã làm sao có thể già nhanh đến mức đó chứ?

Lúc này tôi mới nhận ra là mình thất thố, tuy vậy đám người phía sau lại không có phản ứng gì. Lặng lẽ liếc mắt, đám đó vẫn giữ bộ mặt sát khí đằng đằng. Tôi gian khổ nuốt nước miếng, vừa rồi vượt kích động, cũng đắn đo con cuốc đó đã bị tôi một phát nghiến chết chưa. Bất chợt tôi cảm thấy thuyền rung chuyển, giống như đã chuẩn bị rời bến. Tôi thầm kêu lên, không ổn rồi. Bạch Khai đã đi ra ngoài, không biết có phải là xuống thuyền rồi tuyệt không. Nếu từ bây giờ ông lão này muốn hải táng, chạy đến địa điểm biển sâu ất ơ nào đó mà đến chìm thuyền, ko phải là tôi cmn cũng bị lấy chôn cùng à?

Tôi thầm nghĩ, trên thuyền ko có nhân viên cấp dưới cứu hộ, áo cứu sinh cũng chẳng thấy đâu. Trán bắt đầu đổ mồ hôi, tôi tính đến cả chuyện bời vào bờ, cơ mà từ nơi bóng gió không rõ phương hướng mà muốn vào bờ thì thà lên trời còn gần hơn.

Bỗng nhiên, từ cửa vùng thuyền có tiếng nói, đã để các vị đợi lâu. Tôi quay đầu nhìn lại, cmn sao lại là Lục Chỉ? Tôi không thể tin vào mắt mình, xác nhận lại lần nữa cũng vẫn là Lục Chỉ. Đem tôi cùng Tần Nhất Hằng ném vào trận cửu tử trấn long trong tòa nhà ma, sau đó thì hoàn toàn biến mất, mẹ nó đúng là thằng này rồi.Tôi thực sư khẩn trương, ngậm chặt con cuốc ko miệng ko dám nhổ ra. Xem điệu bộ của Lục Chỉ, chắc gã là quản sự trên thuyền. Tôi băn khoăn gã ôm mục đích gì, nhưng gồm một điều vô cùng rõ ràng, mong mỏi thoát khỏi chỗ này bình yên vô sự hại là không có khả năng.

Lục Chỉ coi như lạ lẫm biết tôi, dùng mắt quét một vòng quanh thuyền, sau đó đi tới phía sau quan tiền tài. Tôi nhìn chằm chằm vào gã, chỉ sợ gã làm điều gì quỷ quái. Nhưng lại chỉ thấy gã giơ tay giật miếng vải black sau cái bàn xuống. Từ bây giờ tôi new phát chỉ ra khoang thuyền đối với tôi thấy còn lớn hơn nhiều, miếng vải đen chỉ là một chiếc mành che, phía sau còn có một không khí rất lớn, để vô số thùng giấy làm việc đó.

Tôi khẩn trương đến cả hít thở ko thông, chính vì Lục Chỉ tiếp tục dùng dao mở những thùng giấy đó ra. Lọt vào mắt tôi là từng kiện đồ vô cùng thân quen thuộc, chính là rất nhiều tủ áo quần quỷ dị cũ. Tôi nhẩm đếm, có bốn cái tủ, mỗi cái phần đông không khác mấy cái tôi nhìn thấy lúc trước bao nhiêu.

Lục Chỉ cười quỷ dị, trở về bên cạnh quan tiền tài nói, tôi không giới thiệu nữa, và chắc mọi người ở phía trên cũng ko hứng thú lắm với việc biết tôi là ai đâu nhỉ? bây giờ tôi thật ý muốn cao giọng hét to, bà mẹ nó ông đây ngược lại rất có hứng thú với mày! Mau cho ông xin chữ kí đi! mà lại miệng đã bị chặn ko nói thành lời được. Chỉ nghe Lục Chỉ nói tiếp, tin tôi đi, chúng ta lúc này chắc chắn sẽ vạch trần được bí mật này. Tôi và các người rồi sẽ đều kích động với nó. Nói rồi gã bắt đầu thắp sáng nhì ngọn đèn kia lên.Trong vùng thuyền đèn dẫn đường đầy đủ tắt hết, tia nắng lay lắt của ngọn nến hôm nay thu hút sự chú ý của phần nhiều người.