Vô cực phim 2005


đưa tin tức Bắc gớm (16.12.2005) khẳng định "80% cảnh phim đều cần sử dụng ống kính động, nếu xét độ cạnh tranh khăn lúc thực hiện, không thua kém gì Ngọa hổ tàng long.

Bạn đang xem: Vô cực phim 2005

Phim rất tất cả lợi thế khi tập trung được nhiều ngôi sao 5 cánh nổi tiếng của Hồng Kông, Hàn Quốc với Nhật Bản. Họ đều bao gồm kinh nghiệm diễn xuất, yêu nghề, mất rất nhiều công sức học thoại tiếng Hoa. Đặc biệt là diễn viên Jang Dong Gun đã thể hiện rất thành công vai Côn Luân". Báo Hoa Hạ (19.12.2005) lại tỉ mỉ đi sâu đối chiếu ngôn ngữ điện ảnh trong phim. "Ngoài nhiệm vụ đảm nhận nhân vật dẫn dắt số mệnh vào phim, hình tượng Mãn Thần (Trần Hồng đóng) được sử dụng như một thứ ngôn ngữ điện ảnh mới lạ. Trải qua nhân vật này, Trần Khải Ca đã chuyển tải rất tốt, giàu sức thuyết phục về nội dung trừu tượng cùng những hình ảnh ko phù hợp với phim truyền thống nói chung. Cảnh Mãn Thần thương lượng với Khuynh Thành lúc còn bé xíu không chỉ đơn thuần với ý nghĩa một cuộc giao dịch giữa nhị người, mà chủ yếu thông qua một hình ảnh cực kỳ hiện thực để hé mở từng tí một quy trình biến đổi của Khuynh Thành, khi cô dần vứt đi tình cảm chân thực, chạy theo quang vinh phú quý. Nếu thể hiện quy trình này bằng ngôn ngữ điện ảnh truyền thống sẽ rất cạnh tranh và kéo dài, ví dụ phải thông qua một loạt đưa ra tiết và sự kiện, đồng thời vẫn phải đảm bảo được tính thời đại và độ truyền cảm của chúng. Đúng như công ty sản xuất phim Hàn Tam Bình từng nhận xét, ngôn ngữ điện ảnh vào phim Vô Cực thực sự là một cuộc cải cách táo bị cắn bạo chưa từng bao gồm trong điện ảnh Trung Quốc".

*

Khuynh Thành (nhỏ) trò chuyện với Mãn Thần trên hai khúc cây gãy

Thời cung cấp thông tin tức buổi chiều (15.12.2005) giải yêu thích việc Vô Cực hợp với khẩu vị của khán giả phương Tây: "Bộ phim lại thuận lợi lọt vào bảng đề cử Oscar, bởi tất cả những khâu đều được xử lý rất tốt và thể hiện mạnh mẽ chất điện ảnh Hollywood. Thậm chí trong một số cảnh còn thấy rõ bóng dáng của hai bộ phim nổi tiếng Loạn với Chúa nhẫn. Sự thâm nhập của đoàn làm cho phim đến từ nhiều quốc gia khác biệt khiến bộ phim trở thành một tác phẩm lớn mang ý nghĩa quốc tế, nhưng đồng thời cũng tiến thêm một bước nhiều năm trên con đường hòa nhập vào phong thái phim Hollywood. Cảnh duy nhất thể hiện chất Trung Quốc truyền thống là cây hoa mãn đường rụng lả tả". Báo Đông phái mạnh (16.12.2005) cũng không tiếc lời tán dương phần thiết kế mỹ thuật vào phim: "Khuôn hình trong phim tuyệt đẹp cùng huyền ảo như tranh vẽ, tinh tế nhưng mà lung linh tới từng chi tiết.

Xem thêm: Sữa Rửa Mặt Nghệ Thái Dương Giá Bao Nhiêu, Mua Ở Đâu, Có Tốt Không?

Còn nhớ cảnh Khuynh Thành khi bé đứng trò chuyện với Mãn Thần trên hai khúc cây gãy. Nền xanh sẫm, nước hồ vào veo, tóc Mãn Thần cất cánh ngược lên, đong đưa vào gió, xiêm y tuyệt đẹp cất cánh phấp phới, hư hư ảo ảo... Nếu so với đạo diễn Trương Nghệ Mưu, đạo diễn Trần Khải Ca cũng ko hề đại bại kém trong tạo khuôn hình đẹp. Sự không giống biệt duy nhất chỉ là một mặt là "cái đẹp tất cả thật" với một bên là "cái đẹp kỹ xảo". Tuy vậy chỉ cần nó phù hợp với nội dung và toát lên được phong cách của phim".

Tuy nhiên cũng gồm một số báo tỏ ý tiếc nuối lúc Trần Khải Ca chia ly với loại phim nghệ thuật để có tác dụng phim thị trường. Báo Thẩm Dương buổi tối (20.12.2005) đánh giá: "Nếu đối chiếu về kết cấu câu chuyện, chủ đề phim, những khám phá về tình người, Vô Cực rõ ràng kém hẳn những bộ phim kinh điển như Thị trấn Phù Dung, Bá Vương biệt Cơ. Nếu Bá Vương biệt Cơ là một tấm bia nhân văn khó vượt qua thì Vô Cực lại thiếu tính văn học, mặc dù cả nhị phim đều cần sử dụng kết cấu sử thi. Vô Cực chỉ giúp cho những nhà điện ảnh nước ko kể nhìn thấy được một bộ phim viễn tưởng đến từ phương Đông xuất sắc như thế nào". Bên phê bình điện ảnh Trung Quốc Dương Cận Tùng tỏ ra thất vọng: "Bộ phim kể về một câu chuyện có tương quan tới lời hứa và sự thất tín. Đạo diễn đã nói rõ chủ đề phim ngay lập tức từ cảnh mở đầu khi cô bé nhỏ nghèo Khuynh Thành đứng nói chuyện với cậu bé nhỏ Vô Hoan. Nhưng bởi vì quá chạy theo thị trường, ỷ lại vào dàn diễn viên minh tinh, đạo diễn đã biến câu chuyện vốn đơn giản thành phức tạp, nhằm đánh lạc hướng khán giả cùng tăng thêm trí tò mò. Do vậy, dấu ấn của đạo diễn trong phim vượt đậm nét, thậm chí có chỗ cố ý. Chỉ sau khoản thời gian xem xong xuôi phim, khán giả mới hiểu rõ bổ ra bộ phim chỉ kể về câu chuyện liên quan tới một chiếc bánh màn thầu".

Mặc cho những lời khen chê trái ngược, đạo diễn Trần Khải Ca vẫn tỏ ra rất tự tin với đứa con tinh thần này. Ông cho biết sẽ tiếp tục khai quật dòng phim thị trường với khả năng tiếp tục có tác dụng phim võ hiệp sẽ rất cao.