TƯỚNG CƯỚP BẠCH HẢI ĐƯỜNG (KỲ 1): SỰ THẬT BẤT NGỜ

Trước năm 1975, tướng cướp Bạch Hải Đường nổi lên như một “huyền thoại”. Một tướng giật khét tiếng, hào hoa phong nhã.
quan sát và theo dõi trên
*

Tướng cướp Bạch Hải Đường.

Bạn đang xem: Tướng cướp bạch hải đường (kỳ 1): sự thật bất ngờ

Cuộc đời của tướng cướp này đã có dựng thành tuồng cải lương, lên phim với nhiều tình tiết hỏng cấu lãng mạn. Nhưng thực tiễn và phim hình ảnh rất không giống xa nhau. Bạch Hải Đường kế bên đời là một trong những tên cướp xuất quỷ nhập thần, từng vào tù nhân ra khám như đi chợ và bao gồm trận va độ tử sinh với cảnh sát cơ chế cũ.

Bạch Hải Đường tất cả một tuổi thơ kinh hoàng và quá trình trở thành một tên tướng cướp cũng rất ly kỳ. Song chính sự đồn thổi về tướng cướp Bạch Hải Đường đã khiến cho hắn một hình ảnh giống như “người hùng” trên vùng giang hồ.

Loạt bài: “Đi search sự thực về “huyền thoại” tướng giật Bạch Hải Đường” sẽ hỗ trợ cho độc giả toàn cục chân dung cuộc đời, tình ái và “sự nghiệp” của tên tướng cướp khét tiếng một thời. Những trang tư liệu dày cộm đậy bụi thời hạn và phần đông nhân hội chứng sống từng gia nhập truy bắt Bạch Hài Đường sẽ bật mý về cuộc sống và ngày ra trở về cõi nghìn thu của hắn.

Trước khi dạy dỗ võ, bạn thầy sinh sống Châu Đốc sẽ biết Bạch Hải Đường sẽ là tai họa sau này.

Cách trên đây hơn sáu thập niên, vào khoảng thời gian 1950, thị xóm Long Xuyên (An Giang) tuy chưa phải là “thủ bao phủ miền Tây” tuy thế cũng thuộc hàng trù phú. Đó là giữa những cửa ngõ giao thương từ đồng bằng sông Cửu long lên thành phố sài thành và ngược lại. Nội ô Long Xuyên vì vậy có những người dân giàu nứt đố đổ vách tuy vậy cũng còn đều phận đời lặn ngụp dưới mặt đáy xã hội nhằm mưu sinh. Một trong số đó là song vợ ông xã nghèo Nguyễn Văn Của cùng Lê Thị Huệ. Do không có trình độ, anh Của hằng ngày bám chợ Long Xuyên, hoặc bến xe các tỉnh làm nghề lao hễ chân tay. Chị Huê tuy với thai sát ngày sinh nhưng mà cũng hàng ngày ngồi mặt thúng bánh mì kiên nhẫn chờ đón đứa nhỏ nhắn trong bụng chào đời.

15 tuổi bỏ học đi bụi

Và rồi chiếc ngày hy vọng đợi ấy đã đến. địa điểm xóm nghèo lụp xụp toàn người dân lao động chân tay ở ngay gần chợ Long Xuyên đã vang lên tiếng khóc trẻ con. Chị Huê vừa sinh cho anh Của một đứa con trai kháu khỉnh, da trắng như trứng con gà bóc, mặt đẹp mắt như bé gái. Hai vợ ông chồng tuy sống trong cảnh nghèo khó, ăn đong từng bữa nhưng bởi vì đứa đàn ông xinh đẹp sẽ quên đi hết đều lo toan, nhọc nhằn của một kiếp nghèo. Họ vui cười sau thời điểm đong sạch mồ hôi cho một ngày lao hễ kiệt lực kiếm sống.

Hai vợ ông chồng đặt thương hiệu cho con trai là Nguyễn Ngọc Truyện (tướng giật Bạch Hải Đường sau này). Anh Của phân tích và lý giải với họ hàng rằng, Ngọc là thứ quý hiếm nhất trên đời. Người phụ thân đặt chữ lót cho nam nhi là hy vọng khi nó phệ lên vẫn thành viên ngọc sáng. Không số đông mong đàn ông có tài, hữu ích cho làng mạc hội mà bạn dạng thân cũng được mọi bạn quý trọng.

Sau khi sinh đứa nam nhi đầu lòng, chị Huê lần lượt sinh tiếp bốn thiếu nữ nữa. Lúc đó, Truyện vừa là anh cả vừa là “trụ cột” trong gia đình. Cậu bé này làm chỗ dựa cho số đông đứa em gái. Cho nên hai vợ chồng anh Của đặt hết mong muốn vào đứa con trai duy nhất nhằm nối dõi tông con đường và thay thân phụ đùm bọc những đứa em.

Xem thêm: Cách Nhớ Đường Hà Nội Là Nhớ Được Sử Việt, Xin Kinh Nghiệm Về Cách Nhớ Đường Đi Tại Hà Nội

Hai vợ ông chồng nghèo yêu cầu gánh bên trên vai năm mồm ăn. Mỗi ngày áp lực cuộc sống càng tăng lên. Nhưng lại vợ ông chồng anh Của không lo vất vả, dồn hết cố gắng cho đứa con trai tới tuổi đến trường. Các buổi tối rảnh việc, nhì vợ ck anh Của nghe nam nhi ê a tập đánh vần, ráp chữ phần đa vui cùng hạnh phúc. Thằng nhỏ bé Truyện cũng tỏ ra là 1 đứa con trẻ thông minh, cơ mà vô thuộc lỳ lợm. Anh Của bảo với vk đứa đàn ông nào cũng đậm chất ngầu nhưng nó ham học là lấy điểm nhằm bù lại.

Nhưng rồi thấp thỏm của chị Huê đã trở thành sự thật. Năm lớp tư Truyện chán học, không tới trường mà tập trung với trẻ em cùng trang lứa phía bên ngoài chơi bời lêu lổng. Khi bị thầy cô mắng do tội bỏ học, Truyện vắng lặng ngồi nghe ko có thể hiện gì. Phương diện cậu nhỏ nhắn cứ lầm lỳ, coi thường khỉnh. Và rồi, Truyện đến lớp lại, nhưng mà chỉ bữa đực, bữa cái. Thậm chí, cậu bé nhỏ còn thường xuyên đánh các bạn và cùng đám trẻ những vết bụi đời trong xã kéo đi đá gà, tiến công bạc. Năm đó, Truyện new 15 tuổi và quyết định nghỉ học không có lý do. Vợ ck anh Của lo sốt vó tuy thế cũng không làm thế nào ép Truyện quay lại lớp học. Truyện gân cổ cãi rằng, mặc dù không học cũng sinh sống và tìm kiếm được tiền.

Truyện minh chứng cuộc sống tự lập của đứa nhỏ bé 15 tuổi bằng phương pháp mang bên bạn một bao tải rác. Mặt hàng ngày, hắn nắm cây móc sắt theo đám bạn bụi đời đi móc bọc nylon, lặt ve chai hay bất kể thứ gì bán được lấy tiền. Truyện nhập vào lực lượng móc bọc lê la mọi nơi, từ các chợ, bến xe, bến phà, mặt hàng quán…theo một lộ trình dài từ Long Xuyên mang đến Bình Thủy nhằm kiếm sống. Về tối đến, cậu lại ngủ vật dụng vạ theo đám trẻ em bụi đời ko về nhà. Lặt ve chai không hơi thì Truyện xin vào tạo cho vựa ve sầu chai. Nhưng mà chẳng được bao lâu, Truyện thì bị công ty đuổi vị tính tình ngang bướng.

Vợ ck anh Của mải lo tìm sống, đầu tắt mặt buổi tối chạy gạo nuôi bốn đứa con gái đang tuổi ăn, tuổi học. Đã có lúc, họ quên bẵng đi đứa nam nhi ngỗ nghịch. Tuy thế rồi một hôm, anh Của lâm bệnh. Bởi từ ngày bỏ nghề bốc vác, đẩy xe ở chợ để làm lơ xe đò chạy tuyến đường dài Long Xuyên-Sài Gòn, sức mạnh anh xuống dốc. Rộng nữa, tuổi anh cũng đã lớn, tóc đã có rất nhiều sợi bạc. đồng thời đó, đứa con trai nhỏ dại ngày như thế nào giờ đã là một trong những thiếu niên cách qua tuổi 16.

Ngã rẽ đầu đời của tướng giật Bạch Hải Đường

Nhiều lần anh Của thuyết phục Truyện nếu không đi học để triển khai thầy, làm cho thợ thì đi làm lơ xe nhằm phụ nuôi các em nạp năng lượng học. Người cha dạy con theo nghiêp bản thân và khuyên bảo nó vào nghề. Tưởng đâu Truyện sẽ cãi lại phụ vương như phần lớn lần bị ép đi học. Mặc dù nhiên, chẳng ngờ đâu được, cậu bé bỏng đồng ý một cách nhanh lẹ và vui vẻ. Tự hôm đó, tín đồ ta thấy một cậu lơ xe vô cùng trẻ, cầm vẻo đu theo đông đảo chuyến xe pháo đò đường dài mang bảng hiệu Tam Hữu từ bỏ Long Xuyên lên tp sài gòn và ngược lại.

Nghề lơ xe mặc dù vất vả nhưng lại sở hữu vẻ phù hợp với Truyện. Nhưng, điều anh Của ko ngờ thiết yếu ở môi trường thiên nhiên này đã chuyển đứa con trai của mình vào trong 1 khúc xung quanh định mệnh. Cùng vì những ngày làm cho lơ xe cộ đò, Truyện liên tiếp tiếp xúc với mọi tay cả nhà đứng bến, bảo kê thu “hụi chết” của các chủ xe pháo đò. Rồi nạn giành giật lãnh địa, đâm chém nhau theo kiểu giang hồ nước xã hội đen to gan được, yếu thảm bại được thu vào thời gian mắt Truyện. Nàn cờ bạc, móc túi, lừa gạt nhan nhản không chỉ là trong giới anh chị em xã hội đen mà cả với hành khách. Cậu thiếu niên new lớn thương hiệu Truyện đã tạo ra trong đầu gần như mưu mô ấy. Với đậm chất cá tính của mình, Truyện chỉ đợi dịp nhằm bùng phát. Sau đó, Truyện quyết tâm tới trường võ.

Lạ thay, học chữ Truyện ngán như cơm trắng nếp nát dẫu vậy học võ cậu ta lại cực kỳ say mê. Từ đó trở đi, Truyện vừa đi lơ xe cộ đò, vừa tranh thủ những ngày nghỉ mang lại võ mặt đường tập luyện. Nhờ thông minh, lanh lợi và gan lỳ, Truyện học rất hối hả và tiếp thụ được “nghề” của thầy dạy. Chẳng bao lâu Truyện nổi lên là 1 trong võ sinh có không ít ngón đòn nhan sắc bén. Ai cũng nhận định hắn sẽ biến một cao thủ vào tương lai. Và đúng như ông thầy của võ đường đã từng tiên đoán, Truyện là một trong “tai họa” mà “ý trời” đã sắp sẵn, mặc dù ông không thích cũng buộc phải chấp nhận.

“Tướng” phản bội thầy

Một ngày nọ Truyện nảy ra ý nghĩ, nếu như muốn chống lại hầu hết tay anh chị em đứng bến, bảo kê, dân đao búa bến xe pháo thì phải có sức mạnh. Cậu bé nhỏ ngày làm sao quan niệm, hy vọng có sức mạnh thì phải gồm võ. Đọc sách hay xem phim về bạo lực, hình ảnh những tay nghĩa hiệp đã in đậm vào trung ương trí của Truyện. Nhưng sách với phim hình ảnh không giúp được cậu có võ. Gắng là Truyện tìm đến một võ con đường ở Châu Đốc quyết trung khu xin vào học. Võ sư phụ trách võ đường chú ý Truyện từ đầu đến chân rồi khước từ không nhận. Cơ mà cậu bé bỏng cứ năn nỉ, thuyết phục thậm chí là ở lỳ tại võ đường không chịu về. Cuối cùng quyết tâm của Truyện đã tạo cho ông thầy xiêu vẹo lòng. Võ ư này nhận Truyện làm học trò với vẻ miễn cưỡng cùng tuyên bố rằng: “Thầy nhìn tướng mạo của con biết rằng trước sau gì nhỏ cũng phản nghịch thầy. Dẫu vậy mà thầy vẫn nhận. Đó là ý trời”.