Áo Dài Hữu Là La

Bất ngờ trở thành mẹ đơn thân ở tuổi 28, Nguyễn Thị Huệ Hữu đã quyết định từ bỏ công việc lương nghìn đô để khởi nghiệp từ con số 0. Chỉ hai năm sau đó, cô đã phát triển một chuỗi cửa hàng thời trang áo dài thêu tay ở cả Sài Gòn và Hà Nội.

Bạn đang xem: Áo dài hữu là la


*

Nguyễn Thị Huệ Hữu

Sinh năm 1984

Tốt nghiệp ĐH Mỹ thuật

Công việc hiện tại:Chủ chuỗi cửa hàng áo dài thêu tay ở Sài Gòn, Hà Nội, cùng hai cửa hàng thời trang trẻ em, đồ jeans và sắp phát triển một cửa hàng trang trí nội thất

Triết lý thời trang:“Với chúng tôi, mọi phụ nữ đều có cái đẹp của riêng mình. Chúng tôi muốn xóa tan mọi cảm giác ngại ngùng rằng "Tôi có thân hình không đẹp ". Chúng tôi sẽ tôn vinh nét đẹp của bạn. Che đi vài khiếm khuyết nho nhỏ mà bạn không tự tin. Và trên hết chúng tôi mong muốn các bạn thực sự tự tin từ nội tại, đó mới là điều quan trọng nhất”

Nguyễn Thị Huệ Hữu từng là nhà thiết kế thời trangchính trong một công ty Nhật Bản ở Việt Nam. Năm 28 tuổi, cô gặp một cú sốc tình cảm lớn, cô quyết định trở thành mẹ đơn thân, nghỉ việc để sinh con. Sau khi sinh, vì muốn dành thời gian chăm sóc con, Hữu quyết định không đi làm ở bất kỳ công ty nào dù nhận được nhiều lời mời làm việc, mà bắt tay khởi nghiệp từ con số 0. Từ một gian hàng quần áo nhỏ tại phiên chợ trời chỉ bán vào dịp cuối tuần, sau 2 năm, Huệ Hữu đã gây dựng được chuỗi cửa hàng áo dài thêu tay ở Sài Gòn, Hà Nội cùng hai cửa hàng thời trang trẻ em và đồ jeans.

Tháng 4/2015, Hữu vừa tổ chức một triễn lãm thời trang áo dài thêu tay “Tôi đẹp” tại Hà Nội với tiêu chí tuyển người mẫu khá lạ lùng: bất kỳ phụ nữ nào dù có thân hình ốm gầy hay tròn trịa đều có thể đăng ký trở thành người mẫu. Với một tinh thần làm áo dài khác biệt, triển lãm “Tôi đẹp” của cô đã nhận được sự ủng hộ của đông đảo chị em sống ở Hà Nội.


*

Hữu Là La, chủ chuỗi cửa hàng áo dài thêu tay

“Với tôi, khách hàng không phải là Thượng đế”

Chào Hữu, khởi nghiệp từ con số 0 là một việc không dễ với bất kỳ ai, còn bạn, một bà mẹ đơn thân, lại dám từ bỏ công việc nghìn đô để khởi nghiệp quả là điều không phải ai cũng có thể làm được. Động lực nào giúp Hữu có thể làm được việc này?

Tôi không thích dùng nhiều lời hoa mỹ để nói về mình, nhưng tôi nghĩ bất kỳ ai rơi vào hoàn cảnh như tôi cũng sẽ làm như vậy. Đơn giản tôi bị trầm cảm 3 tháng trong giai đoạn đầu mang thai, không thể làm việc được nên quyết định nghỉ việc. Rất may trong thời gian ấy, tôi có gia đình bên cạnh. Anh chị tôi là những người chân chất, họ không biết nói những lời hoa mỹ, nhưng khi tôi gặp chuyện anh chị chỉ nói một câu: “Cứ đẻ đi, em nuôi không được thì anh chị nuôi”. Còn mẹ tôi khi biết tin tôi mang thai chỉ hỏi: “Thế con muốn giữ hay bỏ đứa bé?" , tôi trả lời mẹ: “Không, con muốn đẻ”. Mẹ tôi đã tức tốc từ Đồng Nai lên Sài Gòn chăm tôi cho đến ngày tôi sinh.

Khi con tôi tròn 2 tháng thì tôi đã cạn tiền tiết kiệm nhưng không muốn gia đình cứ nuôi mình mãi nên tôi bồng con từ Cần Thơ lên Sài Gòn. Ngôi nhà thuê cũ cũng chẳng còn đồ đạc gì vì tôi đã cho hết lúc về Cần Thơ sinh em bé. Tôi qua nhà hàng xóm mượn cây lau nhà cho sạch, rồi trải chăn ra đặt con gái nằm xuống và phóng tức tốc ra chợ để mua nệm, lồng chụp cho con. Trong suốt tuần lễ đầu tiên, hai mẹ con đã nằm trên tấm nệm và cái lồng chụp giản đơn ấy. Nghĩ lại hình ảnh hai mẹ con lúc ấy trông cũng tủi thân lắm, nhưng ngay tại thời điểm ấy, tôi chỉ nghĩ mình cần quay trở lại công việc.

Sau khi có chỗ ăn, chỗ ngủ tôi bắt đầu nghĩ bước tiếp theo mình sẽ làm gì. Nếu nhận lời đi làm ở vài công ty bạn bè giới thiệu thì tôi phải làm toàn thời gian trong khi con tôi chỉ mới tròn 2 tháng thì không ổn. Tôi muốn có thời gian chăm sóc con và cho con bú sữa mẹ. Thế nên tôi quyết định, từ nay tôi sẽ dùng ít tiền lại, kiếm tiền từ cửa hàng của chính mình, để tôi chỉ làm việc vào cuối tuần, thời gian còn lại để chăm con. Đó là lý do tôi chọn việc khởi nghiệp.


*

Bà mẹ đơn thânvà con gái Phơ ri

Con đường khởi nghiệp của một bà mẹ đơn thân chắc sẽ gian nan hơn người bình thường, phải vậy không?

Tôi khởi nghiệp cũng khá vất vả.Tôi bắt đầu bằng những sào quần áo nho nhỏ bán cho khách hàng cả Tây và Việt ở những phiên chợ trời (Flea Market). Ban đầu, có vài khách hàng khá xem thường tôi, họ xem tôi như một cô bán quần áo ngoài chợ trời và tỏ thái độ rất hách dịch. Bản thân tôi lại là một người kiêu hãnh nhưng luôn tự hào với những việc mình làm. Với tôi, cho dù tôi có là người quét rác thì tôi cũng sẽ kiêu hãnh với việc mình làm. Và tôi quan niệm dù là chị giám đốc hay cô quét rác, dù bạn có ít tiền hay nhiều tiền, khi bước vào cửa hàng của tôi đều được đối xử như nhau.

Thế nên, khi gặp những khách hàng hách dịch như vậy, tôi không tiếp dù vẫn bán hàng nếu họ mua. “Nếu bạn hách dịch với tôi, tôi không tiếp bạn và bạn có quyền đi mua ở những cửa hàng khác”, đó là cung cách bán hàng của tôi.

Quan niệm bán hàng của Hữu dường như đi ngược với nhiều cửa hàng khác, họ luôn chào đón khách hàng với tinh thần “Khách hàng là Thượng đế”?

Với những ai tôn vinh khách hàng là Thượng đế thì có vẻ không đúng với cửa hàng của tôi. Với tôi, khách hàng không phải là thượng đế mà là đối tác. Ở đây, tôi bán thứ mình thích và nếu sản phẩm của tôi hợp với gu của bạn thì bạn đến mua. “Tôi rất tôn trọng bạn và bạn nên tôn trọng tôi. Nếu bạn không hiểu những điều cơ bản ấy, tôi có quyền không tiếp bạn”, đó là quan niệm bán hàng của tôi.

Không hiểu sao, với cung cách bán hàng như vậy, rất nhiều người ở đó thích tôi và gian hàng của tôi luôn đông khách nhất dù chỉ là trong một phiên chợ cuối tuần. Tôi đã lên rất nhanh ở thời điểm đó, khách hàng mua đồ rất nhiều và chỉ trong vòng vài tháng tôi đã tích cóp một số tiền để mở cửa hàng. Dù vậy, cũng phải trải qua nhiều lần di dời, cạn sạch vốn rồi gây dựng lại vài lần nữa, tôi mới có một cửa hàng ổn định trong một con hẻm ở Q.3, rồi sau đó là những cửa hàng tiếp theo.


*

“Với tôi khách hàng không phải là Thượng đế mà là đối tác”

“Nếu bạn thấy mình đẹp từ sâu thẳm bên trong tâm hồn thì bạn mặc gì cũng sẽ đẹp”

Vì sao Hữu lại chọn thiết kế áo dài khi trên thị trường thời trang Việt đã có những tên tuổi lớn về áo dài và áo dài cũng là phân khúc có nhiều sự cạnh tranh?

Ngay từ thời sinh viên, tôi đã thích thiết kế áo dài cho riêng mình. Khi làm việc cho công ty Nhật, thời gian rảnh tôi cũng thiết kế áo dài cho bạn bè. Thời điểm đó, có một anh bạn trên Facebook khen tôi một câu mà tôi nhớ mãi: “Cô Hữu làm áo dài đẹp quá nghe”. Tôi buột miệng nói đùa: “Em trai anh Linh cũng may áo dài đẹp quá. Sau này em mà mở một tiệm áo dài ở Sài Gòn thì sẽ nhờ em trai anh may nhé”. (Em trai anh này có một tiệm áo dài ở miền Tây). Dù chỉ là câu nói đùa nhưng từ lúc ấy trong đầu tôi đã suy nghĩ mình sẽ mở một tiệm áo dài thật.

Tôi là một người thích sống và tận hưởng tốt nhất những gì mình đang có. Nếu bạn kiếm được thật nhiều tiền nhưng hàng ngày bạn không hưởng thụ hết thành quả do mình tạo ra thì đó không phải là cuộc sống. Nên khi làm việc tôi tâm niệm mình sẽ làm công việc mình yêu thích để có thể hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày. Tôi làm áo dài đơn giản chỉ vì tôi thích áo dài, vậy thôi.

Vậy đặc trưng thiết kế áo dài của bạn là gì?

Tôi thích chất liệu mộc mạc, vải làm áo dài của tôi đều là chất liệu thiên nhiên như linen, bố, đũi... Thoạt nhìn, áo dài từ chất liệu đũi có những đường gân thô, trông như vải bị lỗi, nhưng thưc sự không phải như vậy, đó là chất liệu đũi. Vì chất liệu khá lạ, nên đối tượng khách hàng của tôi cũng là những người có cá tính mạnh, thẳng thắn hoặc những người thích phong cách ăn mặc hơi xưa và mộc mạc.

Tôi cũng có chút ảnh hưởng phong cách của Nhật Bản, ví dụ, cách đột chỉ để lộ đường chỉ ra ngoài thiết kế áo dài của tôi là ảnh hưởng từ thiết kế của Nhật Bản mà tôi rất thích. Tôi có một tinh thần khá rõ ràng khi làm áo dài, thiết kế của tôi vừa mang tinh thần xưa, với những họa tiết thêu bằng tay, màu sắc trầm và cổ điển, nhưng kiểu dáng thì hiện đại, với sự cách tân từ cổ áo, tà áo ngắn hơn, nhỏ hơn áo dài truyền thống… để mọi người có thể mặc áo dài ở bất kỳ nơi đâu và trong bất kỳ dịp nào. Có lẽ vì vừa mang tinh thần vừa cổ điển vừa hiện đại mà áo dài của tôi được cả phụ nữ đứng tuổi lẫn giới trẻ đều yêu thích, nên tôi bán được khá nhiều (cười).


*

Top 3 MasterChef 2014 Thu Thủy cũng là một khách hàng thân thiết của Hữu

Phải chăng một đặc điểm của tinh thần áo dài của Hữu là “Áo dài dành cho tất cả mọi người” khi trong những triễn lãm của Hữu, bạn sẵn sàng chọn bất kỳ ai làm người mẫu cho bộ sưu tập của mình bất kể họ ốm gầy hay mập tròn?

Có những người không thích áo dài thì không nói làm gì, nhưng nếu bạn thích áo dài nhưng lại có thân hình không lý tưởng thì sao? Bạn thích áo dài thì bạn có được quyền mặc không? Có, không ai cấm cản điều đó cả.

Xem thêm: Tủ Trang Điểm Giá Rẻ Từ Dưới 500K, Mua Online Bàn Trang Điểm Giá Cực Tốt

Cho nên, điều tôi muốn củng cố tinh thần khách hàng khi chọn áo dài của tôi là: “Nếu bạn thấy mình đẹp từ sâu thẳm bên trong tâm hồn thì bạn mặc gì cũng sẽ đẹp”. Bằng chứng là ở buổi triễn lãm áo dài đầu tiên, tôi đã mời rất nhiều bạn chưa từng làm người mẫu bao giờ và nhiều người trong số đó không tự tin về vẻ đẹp của mình vì họ có thân hình khá tròn trịa. Thế nhưng khi các cô ấy xuất hiện trên sân khấu, nhiều cô còn nhún nhảy theo nhạc, và khi cô ấy nhảy, bạn có hình dung ra những ngấn mỡ ở eo của cô ấy cũng núng nính núng nính theo nhạc còn mọi người thì vỗ tay nhiệt liệt cho màn trình diễn ấy. Vì khi ấy, trong đám đông khán giả, họ cho rằng hành động ấy là một sự quyến rũ và sức hút của sự quyến rũ ở đây là cơ thể cô ấy, tinh thần của cô ấy, chứ không còn nằm ở số đo ba vòng ngực – eo – mông nữa.

Nói như vậy nghĩa là thiết kế áo dài của Hữu sẽ khiến những người tròn trịa trở nên tự tin hơn?

Tôi thường không dùng chất liệu vải quá mềm vì chúng dễ làm lộ những khuyết điểm cơ thể. Chất liệu vải của tôi hơi thô và không quá mềm nên có thể che một vài khuyết điểm như ngấn, mỡ thừa… Tất nhiên, để có một thiết kế che khuyết điểm của người có thân hình hơi tròn cần có sự kết hợp giữa người thiết kế và người mẫu để lựa chọn từ chất liệu đến màu sắc sao cho phù hợp nhất với cơ thể cô ấy. Tôi đặc biệt tôn trọng sở thích của khách hàng, ví dụ cô ấy thích màu xanh mà bắt cô ấy mặc màu đen thì làm sao cô ấy tự tin được. Nhưng quan trọng hơn hết là tôi muốn truyền đạt tinh thần “cô ấy đẹp từ sâu thẳm bên trong tâm hồn”, khi đã có sự tự tin rồi thì cô ấy sẽ quyến rũ từ đầu đến chân.


Hữu cùng các người mẫu trong triển lãm áo dài thêu tay “Tôi đẹp” tổ chức tại Hà Nội. Dự kiến tháng 6/2015 Hữu sẽ tổ chức một triễn lãm áo dài ở Sài Gòn

“Mẹ đơn thân nhưng vẫn có thời gian dành cho mình”

Quay trở lại cuộc sống cá nhân của Hữu nhé. Có nhiều quan niệm cho rằng trở thành bà mẹ đơn thân là quyết định rất ích kỷ cho đứa con vì người mẹ không quan tâm đến cảm xúc của đứa trẻ khi sống thiếu thốn tình cảm của một người cha. Hữu nghĩ sao về điều này?

Vậy thì tôi sẽ hỏi ngược lại những người đưa ra quan điểm này, rằng họ sẽ lựa chọn thế nào để không trở thành một bà mẹ ích kỷ. Nếu họ có thai thì việc nuôi và bỏ đứa bé đi, họ sẽ chọn phương án nào để không trở thành người mẹ ích kỷ? Câu hỏi thứ hai, họ hãy hỏi đứa bé, đứa bé có hạnh phúc có vui hay không, sau đó mới quay lại phân tích mẹ đơn thân có ích kỷ hay không. Điều thứ ba, bất kỳ cuộc đời của mỗi một người là khác nhau, sẽ không ai dự đoán được cuộc đời của mình cũng như không ai có thể đánh giá cuộc đời của ai hết.


Cô bé Phơ ri cũng là người mẫu nhí trong cửa hàng thời trang trẻ em của Hữu

Phơ ri có làm khó Hữu bằng những câu hỏi về ba mình?

Ngày trước tôi cũng lo sợ con mình sẽ thiếu thốn tình cảm của người cha vì theo quy luật, đúng là một gia đình phải có đầy đủ cha mẹ. Nhưng tôi rất cởi mở trong việc trò chuyện thẳng thắn với con trong tất cả mọi chuyện, ngay cả khi cô bé chỉ mới 2 tuổi. Cho nên nếu một ngày nào đó cô bé hỏi tôi ba con ở đâu, thì tôi sẽ giải thích rõ ràng với con là “Ba con sống ở thành phố này, nhưng vì một vài lý do mà ba mẹ không ở cùng với nhau, nhưng mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con và chúng ta sẽ có một cuộc đời tự do phía trước”.

Làm thế nào để một bà mẹ đơn thân có thể vừa nuôi dạy con tốt lại còn làm chủ một chuỗi cửa hàng thời trang?

Tôi quan niệm rằng, làm mẹ đơn thân nhưng vẫn phải có thời gian cho mình. Với Hữu, Hữu và con gái là hai cá thể độc lập, Phơ ri có cuộc đời của Phơ ri, Hữu có cuộc đời của Hữu. Một tháng tôi sẽ dành cho Phơ ri 25 ngày và dành 5 ngày cho mình và 5 ngày ấy chỉ dành cho riêng tôi thôi. Tôi dạy cho cô bé về sự tôn trọng lẫn nhau ngay từ khi còn nhỏ. Ví dụ hôm nay cô bé nói “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đưa con đi học” thì tôi sẽ cố gắng thu xếp mọi việc để đưa con đi học. Nếu tôi bận thì tôi sẽ xin lỗi con rất rõ ràng “Mẹ xin lỗi, mẹ bận nên chị Ri sẽ đón con, tối về mẹ sẽ đọc sách cho con nghe” và tôi giữ đúng lời hứa đó với con, tối đó đọc sách cho con nghe. Tôi luôn giữ lời hứa với cô bé nên cô bé cũng luôn giữ lời hứa với tôi. Nếu hôm nay tôi nói mình bận thì cô bé chưa bao giờ chạy theo tôi khóc lóc hay đòi theo mẹ cả.

Tất nhiên, cô bé rất cần tôi đấy chứ, nhưng luôn xác định rõ là khi nào, lúc nào, ở đâu. Cô bé biết tôn trọng thời gian của tôi và tôi tôn trọng thời gian dành cho Phơ ri. Ngay cả khi cô bé mới có hai tuổi thì chúng tôi cũng như hai người bạn. Thế nên, tôi vẫn có cuộc sống riêng của mình, vẫn có người yêu, vẫn đi chơi khi có thể và thời gian đó Phơ ri sẽ có những người bạn khác của tôi ở bên cạnh. Hiển nhiên, tôi vẫn dành rất nhiều thời gian cho cô bé, cùng chơi, đọc sách, nằm ngủ cùng nhau, nhảy múa cùng nhau…Ở cửa hàng của tôi, bạn sẽ luôn thấy hình ảnh khách hàng cứ thoải mái lựa đồ còn hai mẹ con tôi thì nhảy múa với nhạc.


Hình ảnh hai mẹ con Hữu Là La trên Facebook lúc nào cũng tươi cười khiến những khách hàng thân thiết cảm thấy một hạnh phúc ấm áp tỏa ra từ gia đình nhỏ này

Hữu vừa nhắc đến người yêu. Sau cú sốc tình cảm lớn trong cuộc đời, Hữu vẫn còn tin vào tình yêu chứ?

Sau cú sốc tình cảm lớn trong đời, tôi được nhiều thứ lắm. Thứ nhất, tôi nhìn cuộc sống nhẹ nhàng hơn, tinh thần của mình mạnh mẽ hơn, thứ hai Hữu có con bên cạnh, thứ ba là Hữu hiểu chính mình. Tôi nhìn vào tận sâu bên trong bản thể của mình và nhận ra không có gì xấu và tốt rõ ràng, chỉ có cảm xúc của mình là thật nhất. Ví dụ nếu một chàng trai nào đó nói với tôi “Anh yêu em”, tôi sẽ tin ngày hôm nay anh ấy yêu tôi. Còn nếu ngày mai anh ấy nói “Anh xin lỗi, anh hết yêu em rồi” thì tôi cũng tin vào điều đó. Vì đó là những cảm xúc thật của anh ấy nhưng là cảm xúc của ngày hôm nay và ngày mai – đó là hai ngày khác nhau – là hai trạng thái cảm xúc khác nhau.

Cảm xúc là thứ có thể thay đổi và cảm xúc cũng là thứ bạn không thể điều khiển. Nếu bạn biết chắc anh chàng này là một chàng đểu cáng, nhưng bạn yêu anh ta thì ai cản được bạn? Không. Cho dù lý trí bạn có kêu gào bạn không được yêu, còn họ hàng, bạn bè nhào vô phản đối kịch liệt, nhưng trong tim bạn có điều khiển được tình yêu không? Không. Thế đó, với tôi, cảm xúc luôn luôn là thật. Cho nên nếu hỏi tôi tin vào tình yêu nữa hay không. Tôi tin. Sau cú sốc tình cảm ấy, tôi yêu nhiều anh chàng và rất nhiều anh chàng yêu tôi mà (cười).


“Tôi không có khái niệm sống hạnh phúc là thế nào đâu, tôi chỉ sống thật là sống mỗi ngày và cảm thấy hạnh phúc”

Hữu có vẻ đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, bạn có đang hạnh phúc không?

Tôi không có khái niệm sống hạnh phúc là thế nào đâu, tôi chỉ sống thật là sống mỗi ngày và cảm thấy hạnh phúc. Giống như khi bạn yêu ai đó mà phải giấu cảm xúc của mình thì thật là đau khổ. Thế nên, tôi chọn cách sống thật. Nếu tôi quý mến một ai đó, tôi sẽ nói với họ rằng tôi quý mến họ bất kể họ có quý mến lại tôi hay không. Vì ít nhất là khi mình yêu ai, mình có đủ can đảm nói điều đó ra.

Quan niệm về cuộc sống của Hữu cũng giống như cách Hữu làm áo dài, giản dị và mộc mạc. Hữu có “tham vọng” gì với dòng thời trang áo dài của mình trong tương lai không?

Tôi làm áo dài đơn giản vì tôi thích và áo dài sẽ gắn bó với tôi như một người bạn đồng hành suốt cuộc đời. Tôi sẽ vẫn làm áo dài theo cách của mình mà không hy vọng ghi dấu ấn gì đặc sắc cả, tôi không muốn áo dài của tôi dính vào những điều xô bồ, sân si. Còn “tham vọng” của tôi là nuôi con đến 18 tuổi, cho con một kiến thức cố định và “đá đít” nó ra đường. Sau đó tôi sẽ làm vài công việc thiện nguyện mình yêu thích, có một ngôi nhà trên rừng và đi vòng quanh thế giới.


“Tham vọng” của tôi là nuôi con đến 18 tuổi, cho con một kiến thức cố định và “đá đít” nó ra đường

Chi tiết này gây tò mò quá, tại sao Hữu lại muốn có một ngôi nhà trên rừng?

Khi ngồi trong một quán cà phê takeaway, tôi luôn cảm thấy xót xa khi nhìn thấy một ngày hàng nghìn ly nhựa được đưa vào quán và đưa ra môi trường. Nói điều này không phải để tỏ ra tôi là người bảo vệ môi trường mà bản thân tôi cảm thấy xót xa thật. Trong cuộc sống mỗi ngày, tôi cảm thấy mình đang thải ra hàng đống hàng tấn những vật liệu nylon và tất cả nylon ấy sẽ đi đâu? Thế nên tôi cố gắng hạn chế nhất có thể việc không sử dụng túi nylon, ví dụ nếu nơi nào bán cà phê bằng ly nhựa thì tôi sẽ không bao giờ mua, hoặc nếu đi mua bánh mì người ta đưa cho tôi bịch nylon, tôi cũng sẽ từ chối. Làm tất cả những điều ấy làm cho bản thân tôi cảm thấy dễ chịu đầu tiên, chứ chưa nói gì đến việc lớn lao là bảo vệ thế giới.

Đó cũng là lý do vì sao tôi thích sống với thiên nhiên, chất liệu làm áo dài của tôi cũng từ thiên nhiên. Sau này, khi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của người mẹ là cho con mình đủ kiến thức để đi ra thế giới thì tôi muốn mình sẽ sống đơn giản nhất có thể. Điều đó giống như một sở thích mà không sao giải thích được, từ nhỏ tôi đã ý thức được mình sinh ra giữa thiên nhiên và tôi muốn bảo vệ thiên nhiên, thế nên tôi muốn có một ngôi nhà trên rừng là vậy.

Cảm ơn Hữu về cuộc trò chuyện rất thẳng thắn và thú vị. Chúc hai mẹ con Hữu sẽ luôn có cuộc sống tươi vui, hạnh phúc và chuỗi cửa hàng áo dài của bạn sẽ luôn phát triển.